Nhìn tấm ảnh này tôi chợt nhận ra tôi bây giờ không còn là đứa trẻ của ba mẹ nữa, mà phải trưởng thành và trở thành mẹ của những đứa trẻ.
Sau một năm có gia đình, có con rồi mới hiểu nổi cực khổ, vất vả của mẹ khi xưa. Hiểu được mẹ đã chịu bao nhiêu đau đớn để sinh tôi ra và nuôi tôi khôn lớn đến hôm nay. Vậy mà ngày xưa tôi lúc nào cũng làm mẹ buồn, cũng làm mẹ phải lo lắng. Nghĩ lại giá như tôi hay ở nhà, hay quan tâm chăm sóc mẹ hơn. Để giờ nhiều khi muốn lại không thể làm thường xuyên nữa mà chỉ có thể chuyện trò qua điện thoại.
Lúc nhỏ thì thích bay nhảy. Lớn lên lại chỉ muốn ở trong vòng tay ba mẹ vì đó là lúc bình yên nhất. Vậy nên hãy bên mẹ thật nhiều khi có thể bạn nhé!